Món Quà Trong Mùa Covid

Tôi ngồi trên lưng trâu, thổi một bản nhạc buồn bằng cây sáo trúc bên cồn đất Xóm Dừa,Ninh Thuận. Đã hơn tháng nay, sau mỗi buổi chiều dẫn trâu về Tôi ghé qua nơi này, thổi những đoạn nhạc buồn và hồi tưởng lại những kỷ niệm.

Câu chuyện xảy ra mới vừa mấy tháng qua.

Một đêm trăng rầm, chúng tôi nằm bên đốm lửa rơm. Chúng tôi thích nằm giữa cách đồng để ngắm trăng sao và nói về giấc mơ. Những đứa chăn trâu nghèo như chúng tôi thích vẽ lên những giấc mơ đẹp và lãng mạn.

Ất hỏi: “Bình, khi lớn lên mầy thích làm gì?”

Tôi đáp: “Tao thích làm nhạc sĩ , tao muốn ca ngợi vẻ đẹp của quê mình qua tiếng sáo trúc.”

Ất hỏi tiếp: “Mầy thích thổi sáo trúc lắm hả?”

Tôi đáp: “Ừ tao mê lắm, mỗi khi xem phim có cảnh mấy em vừa chăn trâu vừa thổi sáo. Tao luôn ước đó là tao.”

Ất nói: “Ừ, tao mua cho mầy nghe, sắp đến sinh nhật của mầy rồi.”

Tôi nói: “Thôi nghe mầy, mầy còn mơ mộng hơn tao nữa. Mầy không có tiền mua đôi dép mới, mấy tuần nay tao thấy mầy đi học bằng chân đất.”

Ất nói: “Tao không mơ. Bây giờ tao không có tiền, nhưng tháng sau tao sẽ có tiền. Lúc đó tao sẽ mua cây sáo trúc cho mầy và đôi dép cho tao.”

Tôi nói: “Đừng mơ nữa Ất ơi!”

Ất nói: “Thật đó, Bác Năm Cao nhờ tao hai tuần nữa qua phụ thu hoạch mấy công cây điều, vì các con Bác đã dọn lên Saigon sống, không ai phụ Bác ấy.”

Tôi không kiềm chế cảm xúc nên đã nhảy bổ lên người Ất, Ất bị đau giật mình nên xô Tôi té. Thế là chúng tôi rượt đuổi đến mệt nhoài. Rồi tôi chạy đến nhóm lửa rơm, bươi ra giữa đống tro và lấy ra mấy củ khoai lùi đã chín từ nãy giờ… Chúng tôi vừa ăn vừa nói cho đến trăng tàn.

Mấy ngày sau đó, chúng tôi vừa đi đến trường vừa nói chuyện huyên thiên về những bài nhạc mà Tôi sẽ thổi cho Ất nghe.

Đại dịch COVID -19 ập đến, các trường học bị đóng cửa để ngăn ngừa sự lây nhiễm cho các học sinh. Nơi chúng tôi ở cùng bị giãn cách. Nhà của Ất nằm ở khúc trên của Xóm Dừa, nghe nói ở nơi đó có nhiều người bị nhiễm COVID-19 nên bị cô lập. Chúng tôi không có cơ hội gặp nhau. Một ngày đối với tôi thật là dài…. Tôi không đến được trường học cũng không có Ất để trò chuyện, Tôi chỉ biết rong rỗi theo những chú trâu và ca hát một mình ngoài đồng.

Một buổi chiều với những đám mây đen kéo đến như báo hiệu cơn mưa nặng hạt, tôi lùa mãi những chú trâu nhưng không chịu quay về nhà. Thình lình tôi thấy có một dáng người cởi xe đạp chạy thật nhanh về hướng Tôi. Từ đằng xa, chị đa nói vang lên như để giữ lấy chân tôi dừng lại. Chị giơ ra một cách tay với một gói giấy dầu được bao kỹ. Chị nói trong hơi thở đứt đoạn với sự vội vã mang đầy xúc động: “Bình lại đây, chị có tin này báo cho em biết… Thằng Ất…. đã chết hơn một tuần rồi do bị nhiễm COVID. Má nó phát hiện trên giường của nó có một gói này. Má nó nhờ chị tìm cách đến đưa cho em vì khu chị đang bị cô lập.”

Tim của Tôi như bị nghẹt lại bởi từ ” Thằng Ất đã chết “. Tôi cảm thấy khó thở và hàm răng kêu cụp cụp.

Chị nói: ” Chị phải quay trở lại nhà”… Và Chị trao gói giấy dầu của Ất cho Tôi.

“Bình ơi,
Tao có điều này muốn nói với mầy. Mấy tuần qua tao phụ bác Năm Cao, tao có đủ tiền mua cây sáo trúc cho mầy rồi. Tao vui lắm, tao biết mầy cũng vui nữa. Tao đang tưởng tượng đến nụ cười ngây thơ của mầy. Còn đôi dép cho tao thì để từ từ mua sau. Tao muốn kịp làm quà sinh nhật của mầy. Mầy làm một bản cho tao nghe trong ngày sinh nhật của mầy, bài mà tao ưa đó. Mấy hôm nay xóm tao nhiều người bị mắc COVID, tao cũng bị bệnh nữa Bình ơi. Tao nhớ mầy và muốn tặng cây sáo trúc cho mầy nhưng tao đi không nổi nên viết vài dòng để có ai đó gởi đến mầy dùm tao.”

Tôi nghẹn ngào đưa cây sáo lên miệng và nói: “Ừ, tao thổi bản nhạc mầy ưa nghe Ất ơi…”

Tiểu phẩm này, NTN Blog xin viết tặng sinh nhật của người bạn, 10/2021.

Chân thành cảm ơn shinichikuto2002

NTN-Blog
NTN CONSULTING SERVICES
https://togetherntn.com
Chào mừng bạn đến với blog NTN – CONSULTING SERVICES .
Cám ơn bạn đã đọc blog và trở thành một phần trong trải nghiệm cuộc sống của tôi.